Thứ Bảy, 2 tháng 9, 2017

Thơ Hen-rich Hai-nơ - Phần 7


137.HAI ĐỨA

Hai đứa, anh và em
Cùng đi chuyến xe đêm
Ta cười đùa, vui vẻ
Trao nhau tấm chân tình.

Sáng ra, ta ngạc nhiên
Khi thấy thần ái tình
Là hành khách lậu vé
Ngồi giữa hai chúng mình.

Wir fuhren allein im dunkeln

Wir fuhren allein im dunkeln
Postwagen die ganze Nacht;
Wir ruhten einander am Herzen,
Wir haben gescherzt und gelacht.

Doch als es morgens tagte,
Mein Kind, wie staunten wir!
Denn zwischen uns saß Amor,
Der blinde Passagier.


138.NHƯ NHỮNG BÓNG MA ĐÊM

Như những bóng ma đêm
Nhà nối nhau san sát
Tôi mặc chiếc áo khoác
Lặng lẽ bước trên đường.

Tháp chuông trên nhà thờ
Đã điểm mười hai tiếng
Tôi cố gắng kiên nhẫn
Người yêu dấu đang chờ.

Trăng – người bạn đồng hành
Trên con đường chiếu sáng
Khi nhà em tôi đến
Tôi cất lời với trăng:

“Cám ơn người bạn cũ
Đã soi sáng cho tôi
Giờ tôi đã đến nơi
Hãy giúp người khác nhé.

Nếu như gặp một người
Đang yêu và đau khổ
Hãy an ủi người đó
Như từng an ủi tôi”.

Wie dunkle Träume stehen

Wie dunkle Träume stehen
Die Häuser in langer Reih’;
Tief eingehüllt im Mantel
Schreite ich schweigend vorbei.

Der Thurm der Cathedrale
Verkündet die zwölfte Stund’;
Mit ihren Reizen und Küssen
Erwartet mich Liebchen jetzund.

Der Mond ist mein Begleiter,
Er leuchtet mir freundlich vor;
Da bin ich an ihrem Hause,
Und freudig ruf’ ich empor:

Ich danke dir, alter Vertrauter,
Daß du meinen Weg erhellt;
Jetzt will ich dich entlassen,
Jetzt leuchte der übrigen Welt!

Und findest du einen Verliebten,
Der einsam klagt sein Leid,
So tröst’ ihn, wie du mich selber
Getröstet in alter Zeit.


139.NẾU EM TRỞ THÀNH NGƯỜI VỢ CỦA ANH

Nếu em trở thành người vợ của anh
Thì đáng để cho người đời ganh tỵ
Em sẽ tha hồ rong chơi vui vẻ
Và chẳng bao giờ biết đến nỗi buồn.

Anh chịu đựng những khi em chửi bới
Và sẽ đem bù lại những nụ hôn
Nhưng nếu em không khen ngợi thơ anh
Thì ly dị là điều không tránh khỏi.

Und bist du erst mein eh'lich Weib

Und bist du erst mein eh'lich Weib,
Dann bist du zu beneiden,
Dann lebst du in lauter Zeitvertreib,
In lauter Pläsier und Freuden.

Und wenn du schiltst und wenn du tobst,
Ich werd es geduldig leiden;
Doch wenn du meine Verse nicht lobst,
Laß ich mich von dir scheiden.


140.MÁI ĐẦU ANH CÚI XUỐNG

Mái đầu anh cúi xuống
Áp sát vào ngực em
Muốn nghe tiếng thì thầm
Trong tim em đang gióng.

Kỵ binh xanh thổi kèn
Họ đang vào thành phố
Anh biết ngày mai họ
Sẽ mang em theo mình.

Dù ngày mai mất em
Nhưng bây giờ đang ở
Trong vòng tay êm ái
Hạnh phúc gấp hai lần.

Auf deinen schneeweißen Busen

Auf deinen schneeweißen Busen
Hab’ ich mein Haupt gelegt,
Und heimlich kann ich behorchen,
Was dir dein Herz bewegt.

Es blasen die blauen Husaren,
Und reiten zum Thor herein,
Und morgen will mich verlassen
Die Herzallerliebste mein.

Und willst du mich morgen verlassen
So bist du doch heute noch mein,
Und in deinen schönen Armen
Will ich doppelt selig seyn.


141.KỴ BINH XANH THỔI KÈN

Kỵ binh xanh thổi kèn
Họ đi ra khỏi phố
Anh lại đến, em ạ
Hoa hồng này tặng em.

Quái quỉ lũ nhà binh!
Những kẻ thường gây hại!
Trong tim em còn lại
Dấu vết sự đóng quân.

Es blasen die blauen Husaren

Es blasen die blauen Husaren,
Und reiten zum Tor hinaus;
Da komm ich, Geliebte, und bringe
Dir einen Rosenstrauß.

Das war eine wilde Wirtschaft!
Kriegsvolk und Landesplag!
Sogar in deinem Herzchen
Viel Einquartierung lag.


142.VẪN LÀ ĐÔI MẮT ẤY

Vẫn là đôi mắt ấy
Và nụ cười dịu dàng
Vẫn đôi môi ngày nọ
Đã từng ngọt ngào hôn.

Vẫn giọng nói đã từng
Làm cho tôi mê đắm
Nhưng tôi thay đổi hẳn
Giờ đã khác rồi em.

Đôi bàn tay trắng mịn
Ôm chặt tôi vào lòng
Tôi dựa vào ngực em
Lạnh lẽo và buồn chán.

Ach, die Augen sind es wieder

Ach, die Augen sind es wieder,
Die mich einst so lieblich grüßten,
Und es sind die Lippen wieder,
Die das Leben mir versüßten!

Auch die Stimme ist es wieder,
Die ich einst so gern gehöret!
Nur ich selber bins nicht wieder,
Bin verändert heimgekehret.

Von den weißen, schönen Armen
Fest und liebevoll umschlossen,
Lieg ich jetzt an ihrem Herzen,
Dumpfen Sinnes und verdroßen.


143.HIẾM KHI EM HIỂU ANH

Hiếm khi em hiểu anh
Anh hiểu em cũng thế
Khi hiểu nhau cặn kẽ
Thì đã nằm trong bùn.

Selten habt Ihr mich verstanden

Selten habt Ihr mich verstanden,
Selten auch verstand ich Euch,
Nur wenn wir im Koth uns fanden,
So verstanden wir uns gleich.


144.NHỮNG CA SĨ GIỌNG CAO

Những ca sĩ giọng cao
Chê rằng tôi hát dở
Rằng lời ca thô lỗ -
Than thở không tiếc lời.

Rồi họ hát bài này
Bằng giọng mình cao vút
Tinh tế và thuần khiết
Trong suốt như pha lê.

Họ hát về tình yêu
Và nỗi đau tình ái
Các cô và các chị
Thấy cõi lòng tái tê.

Doch die Kastraten klagten

Doch die Kastraten klagten,
Als ich meine Stimm erhob;
Sie klagten und sie sagten:
Ich sänge viel zu grob.

Und lieblich erhoben sie alle
Die kleinen Stimmelein,
Die Trillerchen, wie Kristalle,
Sie klangen so fein und rein.

Sie sangen von Liebessehnen,
Von Liebe und Liebeserguß;
Die Damen schwammen in Tränen
Bei solchem Kunstgenuß.


145.CÁI CHẾT – ĐÊM MÁT MẺ

Cái chết – đêm mát mẻ
Cuộc sống – ngày oi nồng
Đêm đến tôi ngủ ngon
Còn ngày tôi mệt lử.

Trên cành cây nghiêng ngả
Họa mi hót rất vui
Về tình yêu tôi nghe
Ngay cả trong giấc ngủ.

Der Tod das ist die kühle Nacht

Der Tod das ist die kühle Nacht,
Das Leben ist der schwüle Tag.
Es dunkelt schon, mich schläfert,
Der Tag hat mich müd’ gemacht.

Ueber mein Bett erhebt sich ein Baum,
Drin singt die junge Nachtigall;
Sie singt von lauter Liebe,
Ich hör’ es sogar im Traum.




QUYỂN THƠ MỚI (Neue Gedichte, 1844)

Tập “Mùa xuân mới” (Neuer Frühling)

146.TỪ SÂU THẲM CÕI LÒNG

Từ sâu thẳm cõi lòng
Khúc ca xuân thức dậy
Dịu êm và mới mẻ
Lặng lẽ và ngân vang.

Hãy về chốn xa xăm
Nơi có vườn hoa nở
Nếu có gặp hoa hồng
Cho gửi lời thăm nhé.

Leise zieht durch mein Gemüth

Leise zieht durch mein Gemüth
Liebliches Geläute.
Klinge, kleines Frühlingslied,
Kling’ hinaus in’s Weite.

Kling’ hinaus, bis an das Haus,
Wo die Blumen sprießen.
Wenn du eine Rose schaust,
Sag’ ich lass’ sie grüßen.


147.CON BƯỚM YÊU HOA HỒNG

Con bướm yêu hoa hồng
Cả ngàn vòng bướm lượn
Mặt trời cũng âu yếm
Bằng những tia nắng vàng.

Nhưng bướm kia yêu ai
Thì tôi đang muốn biết
Yêu sơn ca vui hót
Hay sao buổi tối trời?

Không biết hoa yêu ai
Nhưng tôi yêu tất cả:
Hoa, bướm, ánh mặt trời
Sơn ca, sao buổi tối.

Der Schmetterling ist in die Rose verliebt

Der Schmetterling ist in die Rose verliebt,
Umflattert sie tausendmahl,
Ihn selber aber goldig zart,
Umflattert der liebende Sonnenstrahl.

Jedoch, in wen ist die Rose verliebt?
Das wüßt’ ich gar zu gern.
Ist es die singende Nachtigall?
Ist es der schweigende Abendstern?

Ich weiß nicht, in wen die Rose verliebt;
Ich aber lieb’ Euch all:
Rose, Schmetterling, Sonnenstrahl,
Abendstern und Nachtigall.


148.MẮT MÙA XUÂN XANH THẮM

Mắt mùa xuân xanh thắm
Âu yếm nhìn có hoa
Những bông hoa màu tím
Tôi kết thành vòng hoa.

Tôi bẻ hoa, ao ước
Những ý nghĩ kín thầm
Và tiếng thổn thức lòng
Họa mi không biết được.

Nhưng điều tôi mơ ước
Họa mi đem hót lên
Điều bí ẩn kín thầm
Cả khu rừng đều biết.

Die blauen Frühlingsaugen

Die blauen Frühlingsaugen
Schau’n aus dem Gras hervor;
Das sind die lieben Veilchen,
Die ich zum Strauß erkor.

Ich pflücke sie und denke,
Und die Gedanken all,
Die mir im Herzen seufzen,
Singt laut die Nachtigall.

Ja, was ich denke, singt sie
Lautschmetternd, daß es schallt;
Mein zärtliches Geheimniß
Weiß schon der ganze Wald.


149.BÔNG HOA HUỆ THANH MẢNH

Bông hoa huệ thanh mảnh
Ngước nhìn lên trời xanh
Huệ nhìn thấy ánh trăng
Với mình đang âu yếm.

Huệ với vẻ ngượng ngùng
Cúi đầu trên mặt nước
Thấy anh chàng tội nghiệp
Nằm ở dước chân mình.

Die schlanke Wasserlilje

Die schlanke Wasserlilje
Schaut träumend empor aus dem See;
Da grüßt der Mond herunter
Mit lichtem Liebesweh.

Verschämt senkt sie das Köpfchen
Wieder hinab zu den Well’n –
Da sieht sie zu ihren Füßen
Den armen blassen Gesell’n.


150.NẾU MẮT EM KHÔNG MÙ

Nếu mắt em không mù
Hãy nhìn vào bài hát
Thấy một nàng trẻ đẹp
Bước vào rồi bước ra.

Nếu tai em không điếc
Thì em sẽ nghe ra
Nàng thổn thức, cười, hát
Khiến con tim thẫn thờ.

Giọng nói, ánh mắt nàng
Sẽ làm em mê mẩn
Như người tình mơ mộng
Thơ thẩn giữa rừng xuân.

Wenn du gute Augen hast

Wenn du gute Augen hast,
Und du schaust in meine Lieder,
Siehst du eine junge Schöne
Drinnen wandeln auf und nieder.

Wenn du gute Ohren hast,
Kannst du gar die Stimme hören,
Und ihr Seufzen, Lachen, Singen
Wird dein armes Herz bethören.

Denn sie wird, mit Blick und Wort,
Wie mich selber dich verwirren;
Ein verliebter Frühlingsträumer
Wirst du durch die Wälder irren.


151.ĐÔI MẮT EM XANH THẮM

Đôi mắt em xanh thắm
Khi âu yếm nhìn tôi
Đắm chìm trong suy tưởng
Tôi không nói nên lời.

Đôi mắt em xanh thắm
Tôi nhớ đến khắp nơi
Ý nghĩ đầy như biển
Chất chứa trong tim này.

Mit deinen blauen Augen

Mit deinen blauen Augen
Siehst du mich lieblich an,
Da wird mir so träumend zu Sinne,
Daß ich nicht sprechen kann.

An deine blauen Augen
Gedenk ich allerwärts; -
Ein Meer von blauen Gedanken
Ergießt sich über mein Herz.


152.BỞI VÌ YÊU EM

Bởi vì yêu em nên anh chạy trốn
Chia ly này – em đừng giận gì anh.
Bởi vì gương mặt của em ngời sáng
Không xứng đôi bên gương mặt u buồn.

Bởi vì yêu em mà anh tái nhợt
Nét hao gầy trên gương mặt của anh
Rồi tới đây anh trở nên khủng khiếp
Anh ra đi – em đừng giận gì anh.

Weil ich dich liebe, muß ich fliehend

Weil ich dich liebe, muß ich fliehend
Dein Antlitz meiden – zürne nicht.
Wie paßt dein Antlitz, schön und blühend,
Zu meinem traurigen Gesicht!

Weil ich dich liebe wird so bläßlich,
So elend mager mein Gesicht –
Du fändest mich am Ende häßlich –
Ich will dich meiden – zürne nicht.


153.ÁNH TRĂNG

Ánh trăng soi sóng sánh
Trên sóng biển rì rào
Trăng trên trời yên lặng
Và sáng tỏ biết bao.

Em cũng vậy, lặng yên
Đi trên đường sáng tỏ
Nhưng bóng em rung lên
Trong tim này run rẩy.

Wie des Mondes Abbild zittert

Wie des Mondes Abbild zittert
In den wilden Meereswogen,
Und er selber still und sicher
Wandelt an dem Himmelsbogen:

Also wandelst du, Geliebte,
Still und sicher, und es zittert
Nur dein Abbild mir im Herzen,
Weil mein eignes Herz erschüttert.

154.XƯA CÓ MỘT ÔNG HOÀNG

Xưa có một ông hoàng
Đầu bạc, hồn tăm tối
Nhưng mà ông đã cưới
Một cô vợ trẻ măng.

Trong cung có một chàng
Tóc vàng, hồn tươi trẻ
Chàng nâng khăn sửa túi
Cho hoàng hậu trẻ trung.

Và thế rồi cái kết
Nghe có vẻ ngọt ngào
Cả hai đều phải chết
Họ chết bởi vì yêu.

Es war ein alter König

Es war ein alter König,
Sein Herz war schwer, sein Haupt war grau;
Der arme alte König,
Er nahm eine junge Frau.

Es war ein schöner Page,
Blond war sein Haupt, leicht war sein Sinn;
Er trug die seidne Schleppe
Der jungen Königin.

Kennst du das alte Liedchen?
Es klingt so süß, es klingt so trüb!
Sie mußten beyde sterben,
Sie hatten sich viel zu lieb.


155.XUYÊN QUA RỪNG DƯỚI TRĂNG

Xuyên qua rừng dưới trăng
Tôi thấy nhiều tiên ngựa
Chuông nhỏ gắn trên sừng
Vang lên khắp đây đó.

Ngựa trắng trong không khí
Như thiên nga đang bay
Trên sừng bao nai nhỏ
Lấp lánh vẻ rạng ngời.

Hoàng hậu đang cười mỉm
Và gật đầu với tôi
Phải chăng tình lại đến
Hay là cái chết đây?

Durch den Wald, im Mondenscheine

Durch den Wald, im Mondenscheine
Sah ich jüngst die Elfen reuten;
Ihre Hörner hört ich klingen,
Ihre Glöckchen hört’ ich läuten.

Ihre weißen Rößlein trugen
Güldnes Hirschgeweih’ und flogen
Rasch dahin, wie wilde Schwäne
Kam es durch die Luft gezogen.

Lächelnd nickte mir die Kön’gin,
Lächelnd, im Vorüberreuten.
Galt das meiner neuen Liebe,
Oder soll es Tod bedeuten?


156.BUỔI SÁNG ANH GỬI CHO EM HOA TÍM

Buổi sáng anh gửi cho em hoa tím
Bông hoa này anh bẻ ở trong rừng
Và cho em anh dành một bông hồng
Mà anh sẽ ngắt trong giờ chiều muộn.

Em biết rằng hoa muốn nói gì không
Những bông hoa mà tay anh đã bẻ?
Nghĩa là ngày hãy chung thủy với anh
Còn đêm về hãy yêu anh em nhé.

Morgens send’ ich dir die Veilchen

Morgens send’ ich dir die Veilchen,
Die ich früh im Wald gefunden,
Und des Abends bring ich Rosen,
Die ich brach in Dämmrungstunden.

Weißt du was die hübschen Blumen
Dir Verblümtes sagen möchten?
Treu seyn sollst du mir am Tage
Und mich lieben in den Nächten.


157.BỨC THƯ MÀ EM GỬI

Bức thư mà em gửi
Không làm anh lo nhiều
Em nói không còn yêu
Mà sao thư dài vậy.

Những mười hai trang giấy
Thành một bản thảo dày!
Không cần chi tiết vậy
Để nói lời chia tay.

Der Brief, den du geschrieben

Der Brief, den du geschrieben,
Er macht mich gar nicht bang;
Du willst mich nicht mehr lieben,
Aber dein Brief ist lang.

Zwölf Seiten, eng und zierlich!
Ein kleines Manuscript!
Man schreibt nicht so ausführlich
Wenn man den Abschied giebt.


Các tập khác…

=(Seraphine)

158.ANH MỘT MÌNH LANG THANG

Anh một mình lang thang
Giữa rừng trong đêm tối
Dường như hình bóng em
Vẫn theo anh đâu đấy.

Gương mặt em dịu hiền
Hay chiếc khăn đang vẫy?
Hay chỉ là ánh trăng
Chiếu qua cành thông vậy?

Có phải nước mắt anh
Đang rơi trong lặng lẽ
Hay tiếng thổn thức lòng
Em khóc cùng anh vậy?

Wandl’ ich in dem Wald des Abends

Wandl’ ich in dem Wald des Abends,
In dem träumerischen Wald,
Immer wandelt mir zur Seite
Deine zärtliche Gestalt.

Ist es nicht dein weißer Schleyer?
Nicht dein sanftes Angesicht?
Oder ist es nur der Mondschein,
Der durch Tannendunkel bricht?

Sind es meine eignen Thränen,
Die ich leise rinnen hör’?
Oder gehst du, Liebste, wirklich
Weinend neben mir einher?


159.BÊN BỜ BIỂN MÀN ĐÊM

Trên bờ biển màn đêm
Bao trùm khắp mọi chốn
Trăng giữa trời chiếu sáng
Những con sóng thì thầm:

“Anh chàng kia điên cuồng
Chắc là đang yêu đó
Vừa vui, vừa đau khổ
Vừa buồn, vừa hân hoan”.

Mặt trăng cũng thầm thì
Như nói cùng con sóng:
“Hắn yêu và ngớ ngẩn
Vì hắn là nhà thơ”.

An dem stillen Meeresstrande

An dem stillen Meeresstrande
Ist die Nacht heraufgezogen,
Und der Mond bricht aus den Wolken,
Und es flüstert aus den Wogen:

Jener Mensch dort, ist er närrisch,
Oder ist er gar verliebet,
Denn er schaut so trüb und heiter,
Heiter und zugleich betrübet?

Doch der Mond der lacht herunter,
Und mit heller Stimme spricht er:
Jener ist verliebt und närrisch,
Und noch obendrein ein Dichter.


160.ANH BIẾT EM YÊU ANH

Anh biết em yêu anh
Và từ lâu đã rõ
Nhưng khi em thổ lộ
Anh không khỏi giật mình.

Anh trèo lên ngọn núi
Hát ca và vui mừng
Bên biển giờ hoàng hôn
Anh đã tuôn dòng lệ.

Tim anh giống mặt trời
Lửa cháy bừng như thế
To lớn và tráng lệ
Giữa biển tình đang bơi.

Daß du mich liebst, das wußt ich

Daß du mich liebst, das wußt ich,
Ich hatt es längst entdeckt;
Doch als du mir 's gestanden
Hat es mich tief erschreckt.

Ich stieg wohl auf die Berge
Und jubelte und sang;
Ich ging ans Meer und weinte
Beim Sonnenuntergang.

Mein Herz ist wie die Sonne
So flammend anzusehn,
Und in en Meer von Liebe
Versinkt es groß und schön.


161.CHỈ LÀ BÓNG

Chỉ là bóng – tất cả về cát bụi
Cả nụ hôn, cả cuộc sống, ái tình
Vâng, em ơi, tất cả đều qua nhanh
Những gì đã qua không còn quay trở lại.

Những gì đã yêu, những gì đã có
Đều là giấc mơ, tiếng động, bóng ma
Và con tim quên lãng tự bao giờ
Và đôi mắt đã từ lâu mê ngủ.

Schattenküsse, Schattenliebe

Schattenküsse, Schattenliebe,
Schattenleben, wunderbar!
Glaubst du, Närrin, alles bliebe
Unverändert, ewig wahr?

Was wir lieblich fest besessen,
Schwindet hin, wie Träumerein,
Und die Herzen, die vergessen,
Und die Augen schlafen ein.


162.CÔ GÁI BÊN BỜ BIỂN

Cô gái bên bờ biển
Đưa mắt nhìn hoàng hôn
Cô thở dài ngao ngán
Nhìn hoàng hôn sắp tàn.

Cô gái ơi đừng khóc
Tất cả sẽ qua mau
Mặt trời chìm phía trước
Rồi thức dậy phía sau.

Das Fräulein stand am Meere

Das Fräulein stand am Meere
Und seufzte lang und bang,
Es rührte sie so sehre
Der Sonnenuntergang.

Mein Fräulein! sein Sie munter,
Das ist ein altes Stück;
Hier vorne geht sie unter
Und kehrt von hinten zurück.


163.THUYỀN ANH VỚI BUỒM ĐEN

Thuyền anh với buồm đen
Giữa biển trời hoang dã
Em biết không, anh khổ
Tại vì em, biết không?

Tim em như ngọn gió
Sau trước chẳng trung thành
Thuyền anh với buồm đen
Giữa biển trời hoang dã.

Mit schwarzen Segeln segelt mein Schiff

Mit schwarzen Segeln segelt mein Schiff
Wohl über das wilde Meer;
Du weißt wie sehr ich traurig bin
Und kränkst mich doch so schwer.

Dein Herz ist treulos wie der Wind
Und flattert hin und her;
Mit schwarzen Segeln segelt mein Schiff
Wohl über das wilde Meer.